Thuở xưa có hai anh em nhà kia được sinh ra trong một gia đình giàu có. Sau khi người cha qua đời, họ cùng làm ăn buôn bán. Sau một chuyến buôn ở làng xa, họ thu được một ngàn đồng tiền.
Trên đường về, trong lúc chờ thuyền để qua sông, họ cùng ăn trưa. Người anh đã ném thức ăn thừa của mình xuống sông Hằng cho cá, và hồi hướng công đức cho Thần Sông. Thần Sông rất cảm kích lòng tốt ấy. Sau đó, người anh chợp mắt ngủ một lát bên bờ sông.
Với bản tính tham lam, người em muốn hưởng trọn số tiền lời của chuyến buôn. Vì vậy, nhân lúc người anh ngủ say, hắn lượm sỏi gói lại trông giống như những gói tiền, rồi đem dấu cả hai.
Sau khi họ lên thuyền, chờ lúc thuyền ra giữa sông, người em giả vờ trược vấp vào một bên cạnh thuyền, rồi thả gói sỏi xuống sông.
- “Anh ơi, túi tiền rơi xuống sông rồi!”, hắn la lên. “Làm sao bây giờ?”
- “Chúng ta có thể làm gì được đây? Cái gì mất thì cũng đã mất rồi. Đừng bận tâm nữa”, người anh trả lời.
Nhưng Thần Sông đã can thiệp. Bà ta cho một con cá miệng rất lớn đến nuốt cái gói đó.
Khi người em về đến nhà, hắn ta chạy ngay vào phòng mình, mở cái túi còn lại mà hắn đã dấu. Ngờ đâu, tất cả chỉ toàn là sạn sỏi! Hởi ơi! Mình đã thả túi tiền thật xuống sông rồi!
Cùng lúc đó, một số ngư dân vừa mới quăng lưới. Do thần lực của Thần Sông, con cá này rơi vào lưới. Người ngư phủ đem nó ra chợ bán. Có người hỏi: Con cá này giá bao nhiêu?
- “Một ngàn và bảy đồng tiền”, ngư phủ trả lời.
- “Chúng tôi chưa bao giờ thấy có một con cá nào giá một ngàn đồng tiền”, người ta cười chế nhạo và bỏ đi.
Cũng do sự xui khiến của Thần sông, người ngư phủ đem cá đến nhà người anh, mời ông ta mua.
- Ông muốn bao nhiêu?, người anh hỏi.
- Tôi bán cho ông bảy đồng tiền, ngư phủ nói.
- Thế ông đã đòi người khác bao nhiêu?
- Với người khác, thì tôi đòi một ngàn và bảy đồng tiền, nhưng với ông thì chỉ bảy đồng tiền thôi, ngư phủ trả lời.
Ông trả tiền, và đưa con cá cho vợ mình. Bà mỗ bụng cá, thì thấy một gói tiền! Ông ta đang bâng khuâng tự hỏi tại sao mình may mắn thu hồi lại được số tiền đã mất, thì ngay lúc ấy vị Thần Sông vô hình xuất hiện trên không trung, và nói: “Ta là Thần của sông Hằng đây. Ông đã lấy thức ăn thừa của ông cho cá, và hồi hướng công đức cho ta. Vì vậy, ta bảo vệ tài sản cho ông.”
Rồi Thần Sông kể lại mưu đồ bần tiện mà người em đã làm cho ông nghe. Bà còn nói thêm: “Không có sự thịnh vượng cho kẻ lừa gạt. Số tiền này là của riêng ông, ông nên giữ gìn cẩn thận đừng để mất lần nữa. Không được chia cho thằng em ăn cắp của ông; hãy giữ hết tất cả cho mình.”
Nhưng người anh trả lời: “Tôi không thể làm như vậy được”, và ông ta đưa cho người em 500 đồng tiền.
Xin hỏi, quí vị có thể làm như vậy được không?
Chúng ta thử nghĩ xem. Nếu người đàn ông trẻ này đã âm mưu ăn cắp số tiền nhỏ như vậy của anh mình, thì sau này, liệu hắn ta sẽ còn làm những gì khác với tài sản gia đình?
Đối với hầu hết mọi người, khi biết mình bị phụ bạc và phản bội bởi chính anh chị em ruột thịt thì sẽ rất đau khổ và không khỏi ngậm ngùi cay đắng.
Vậy mà, người anh này vẫn giữ danh dự cho em trai mình.
Rất hiếm khi, những sự rộng lượng như vậy có thể làm cho con người ác độc biết hối lỗi và thay đổi cách sống. Dù sao đi nữa, nếu quí vị có tâm độ lượng tha thứ và quên đi chuyện cũ, thì quí vị sẽ luôn luôn hạnh phúc và sống thoải mái.
Vấn đề là làm thế nào để có thể độ lượng và quên đi chuyện cũ, thường những gì muốn quên lại càng nhớ lâu!