Tôi không đủ tư cách phê bình lời dạy của các tổ sư và chư tôn đức. Nhưng vì bị hỏi nên phải cố gắng trả lời theo cái hiểu biết nông cạn của tôi.
Bàn về ba lý do các vị Thiền Sư chọn hoằng dương Tịnh Độ thay vì dạy Thiền, tôi không hoàn toàn đồng ý với tất cả các lý do nêu ra. Thứ nhất là vì phiên dịch không được chính xác. Lý do khác là lời giảng cho người đời xưa bên Trung Hoa nên văn hơi luộm thuộm. Tôi sẽ trình bày theo một cách nhìn trực tiển hơn:
Pháp môn: đồng ý là Tịnh độ thích hợp cho nhiều căn cơ hơn. Ngược lại, thiền tông chỉ thích hợp cho kẻ thượng căn. Phần còn lại cũng đúng và rất thông thường được giảng như thế. Theo tôi, lý do chính là vì lòng đại bi của các vị tổ sư nêu trên. Đương nhiên là dạy Tịnh độ thì phải dạy nhiều người hơn. Đó có nhiều phiền toái hơn chúng ta có thể tưởng tượng được.
Thời tiết: tôi thì nghĩ khác. Trong thời Mạt Pháp, chúng sinh không còn khả năng tu tập lâu dài nữa. Tu Thiền cần phải tinh tấn tu trong thời gian lâu dài nên ít ai có cơ hội tu nữa. Ví dụ, thiền thất chúng tôi bắt đầu từ 3 giờ sáng đến 12 giờ đêm mỗi ngày. Ít ai có thể theo kịp. Phần lớn thì sợ không dám thử. Ngược lại, niệm Phật thì không gắt gao như vậy. Cho nên niệm Phật dễ dạy cho đại chúng hơn.
Cơ duyên: Đời nay, đương nhiên là căn cơ chúng sinh thấp hơn. Tôi không giám khẳn định là nhiều thiền sinh âm thầm tu niệm Phật. Theo tôi nghĩ, đa số người tu sẽ không đắc giải thoát trong kiếp này được đâu. Thay vì chịu lọt lại vào luân hồi, tổ sư khuyên chúng ta nên tìm cách vãng sinh để tránh bị bấp bênh chìm nổi trong biển sinh tử nữa. Một lý do rất quan trọng khác là nếu đắc vãng sinh thì sẽ đắc bất thối. Còn luân hồi thì sẽ dễ bị thối chuyển.
Tôi hoàn toàn đồng ý với thâm ý của chư tổ sư. Những kẻ thật sự có phước sẽ tìm đủ mọi cách để đắc vãng sinh kiếp này.
1/Sở dĩ nhiều vị thiền sư chuyển qua hoá độ học chúng bằng môn Tịnh Độ,là bởi đối với đạo sư thấy
Tánh thì họ có thể dùng bất cứ pháp nào để giúp người mê tỉnh mộng.Thật ra Thiền môn cũng như Tịnh
môn không phải các pháp tu chứng gì cả,đều là “ngón tay chỉ trăng” mà thôi.Nên biềt,từ “Thièn” trong
Phật Đạo chỉ cho Tuệ Quang Bátnhã của Phật Tánh,từ “Tịnh” chỉ cho Pháp Thân trong sạch.Có thể nói
“Tịnh” là Thể và “Thiền” là Tánh,Thể-Tánh không hai cho nên các ngài dạy Tịnh tức là dạy Thiề rồi vậy.
Chính tổ Huệ Năng xưa kia cũng đã giảng Tịnh đó thôi(Pháp Bảo Đàn).
2/Thật ra trong Phật Pháp thì Pháp nào cũng là trực chỉ cho người học đốn ngộ cả thôi.Chẳng qua học
nhân không hiểu ý chỉ của Phật,không biết nguyên do xuất hiện của Phật(Pháp Hoa),nên lầm pháp thuyết của Phật là dạy các pháp tu hành,thành tăng thượng mạn.Phật bảo pháp thuyết của ngài chỉ
là “ngón tay chỉ trăng”,như thế chẳng phải trực chỉ đó sao?Người học nhân đó mà thấy ánh trăng
Bátnhã diệu minh của Phật Tánh,như thế chẳng phải đốn ngộ hay sao?Như trong môn Tịnh,người
học nếu nhân lời Phật mà thể hiện Vô Sanh,cứ cho “mặt trời tâm tánh” vọng minh trong thân lặn tắt
tịch diệt phương tây đi,làm sao mà chẳng thấy liền Pháp Thân Phật Tánh tịnh độ hiện tiền?Thế nhưng
đã có mấy ai thể hiện như vậy hay chưa?Họ vẫn cứ giữ “mặt trời tâm tánh” trong thân,rồi lại dùng
nó niệm Phật cầu sanh tịnh độ cực lạc,như thế gọi là “tây phương tịch diệt” đó sao?Tâm tánh sanh
tử vọng minh vẫn còn sờ sờ đó thôi,tây phương tịch diệt chổ nào?Tóm lại,chỉ vì hiểu lầm ý kinh mà
khiến tính cách trực chỉ của Pháp thành vô tác dụng.
3/Ong đã hiểu lầm về việc “thời tiết chánh mạt” của Pháp.Pháp khong có thời tiết nên cũng không có
chánh mạt.Thời tiết chánh pháp là chỉ cho lúc có nhiều đạo sư giác ngộ thấy Tánh,họ sẽ làm Phật
Pháp hưng thịnh.Còn thời điểm gọi là mạt pháp là lúc đa số đạo sư không ai kiến Tánh,họ không
biết cách khai thị Phật Tánh cho người ngộ nhập,chỉ biết dạy các pháp tu mà thôi.Phật Pháp là pháp
giác ngộ mà họ dạy tu,do đó thành ra mạt pháp.Tóm lại,pháp trở thành chánh hay mạt là do đạo sư
có được vô sanh thấy Tánh hay không mà thôi,Phật Pháp không dính dáng trong việc này.
1/Sở dĩ nhiều vị thiền sư chuyển qua hoá độ học chúng bằng môn Tịnh Độ,là bởi đối với đạo sư thấy
Tánh thì họ có thể dùng bất cứ pháp nào để giúp người mê tỉnh mộng.Thật ra Thiền môn cũng như Tịnh
môn không phải các pháp tu chứng gì cả,đều là “ngón tay chỉ trăng” mà thôi.Nên biềt,từ “Thièn” trong
Phật Đạo chỉ cho Tuệ Quang Bátnhã của Phật Tánh,từ “Tịnh” chỉ cho Pháp Thân trong sạch.Có thể nói
“Tịnh” là Thể và “Thiền” là Tánh,Thể-Tánh không hai cho nên các ngài dạy Tịnh tức là dạy Thiề rồi vậy.
Chính tổ Huệ Năng xưa kia cũng đã giảng Tịnh đó thôi(Pháp Bảo Đàn).
2/Thật ra trong Phật Pháp thì Pháp nào cũng là trực chỉ cho người học đốn ngộ cả thôi.Chẳng qua học
nhân không hiểu ý chỉ của Phật,không biết nguyên do xuất hiện của Phật(Pháp Hoa),nên lầm pháp thuyết của Phật là dạy các pháp tu hành,thành tăng thượng mạn.Phật bảo pháp thuyết của ngài chỉ
là “ngón tay chỉ trăng”,như thế chẳng phải trực chỉ đó sao?Người học nhân đó mà thấy ánh trăng
Bátnhã diệu minh của Phật Tánh,như thế chẳng phải đốn ngộ hay sao?Như trong môn Tịnh,người
học nếu nhân lời Phật mà thể hiện Vô Sanh,cứ cho “mặt trời tâm tánh” vọng minh trong thân lặn tắt
tịch diệt phương tây đi,làm sao mà chẳng thấy liền Pháp Thân Phật Tánh tịnh độ hiện tiền?Thế nhưng
đã có mấy ai thể hiện như vậy hay chưa?Họ vẫn cứ giữ “mặt trời tâm tánh” trong thân,rồi lại dùng
nó niệm Phật cầu sanh tịnh độ cực lạc,như thế gọi là “tây phương tịch diệt” đó sao?Tâm tánh sanh
tử vọng minh vẫn còn sờ sờ đó thôi,tây phương tịch diệt chổ nào?Tóm lại,chỉ vì hiểu lầm ý kinh mà
khiến tính cách trực chỉ của Pháp thành vô tác dụng.
3/Ong đã hiểu lầm về việc “thời tiết chánh mạt” của Pháp.Pháp khong có thời tiết nên cũng không có
chánh mạt.Thời tiết chánh pháp là chỉ cho lúc có nhiều đạo sư giác ngộ thấy Tánh,họ sẽ làm Phật
Pháp hưng thịnh.Còn thời điểm gọi là mạt pháp là lúc đa số đạo sư không ai kiến Tánh,họ không
biết cách khai thị Phật Tánh cho người ngộ nhập,chỉ biết dạy các pháp tu mà thôi.Phật Pháp là pháp
giác ngộ mà họ dạy tu,do đó thành ra mạt pháp.Tóm lại,pháp trở thành chánh hay mạt là do đạo sư
có được vô sanh thấy Tánh hay không mà thôi,Phật Pháp không dính dáng trong việc này.