Có một ông lão sống vùng biên cương nuôi ngựa. Một hôm ngựa bỏ chạy mất. Người quen đến thăm. Ông già nói: “Mất ngựa như thế cũng có thể là phước đó!”
Vài tháng sau, ngựa về lại đem theo một con ngựa khác. Người quen mừng khen thì ông lão thản nhiên đáp: “Được ngựa biết đâu thật ra là họa đó!”
Được ngựa lại thì con ông ta thích cưỡi. Chẳng may té nhào nên gãy chân bị què. Ông lão nói với người quen: “Nó què như thế mà biết đâu là phước đó!” Không bao lâu thì trong vùng có giặc khởi lên. Chính phủ chiêu quân đánh giặc, mười người chết đến chín. Con ông ta vì què nên không phải đi lính nên thoát chết.
* * * * *
Họa phước xoay chuyển khó lường.
Trong họa có phúc. Trong phúc có họa.
Vì thế không nên vội than van hoặc đắc chí. Gặp họa thì biết tu tỉnh thân để họa chóng qua. Gặp phúc thì nên cẩn thận, không phóng túng thì phúc mới được lâu dài.
Nói chung, biết tu sửa thân tâm thì họa mau biến thành phúc và phúc trường tồn.